Saturday, October 11, 2008

Ông xã xưa và nay

Ông xã xưa và nay

Ngày xưa khi đi ăn phở, thấy em ăn cay anh dịu dàng bảo “Sao em ăn cay thế!”, nay thì, “Ăn cay chỉ tổ phỏng mồm chứ ích lợi gì”... Ngày xưa, anh là người nghiêm nghị, ít cười đùa, nay anh có thể đứng giữa nhà tay tung chưởng, miệng xuỳ xuỳ để con cười.

Chồng yêu quý của em ơi,

Anh có công nhận rằng thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ không? Không biết anh thế nào chứ riêng em thì em cảm nhận điều này rất sâu sắc, thật sự sâu sắc anh ạ.

Phải công nhận rằng thời gian có sức công phá cực lớn, nó đã biến em từ một thiếu nữ xinh tươi phơi phới thành một mụ đàn bà khó tính, chiều đi làm về mặt cau mày có nghĩ trong đầu xem hôm nay cho bố con nó ăn cái gì, ngồi trên xe mặc cả từng nghìn đồng lẻ, hậm hực vô cùng khi người ta cân hàng không tươi cho mình (chứ không phải là cân thiếu đâu nhé!). Em - một cô gái vô tư thành một người chuyên nhăn nhó, soi mói mọi ngóc ngách trong gia đình. Em - một cô gái gon gàng thành một mụ sề lôi thôi, đầu óc tóc tai bù xù. Em - một cô gái ăn nói nhẹ nhàng đi vào lòng người thành một người chuyên trừng mắt, quát nạt mọi người…

Nhưng anh ạ, em nghĩ những thay đổi trên tuy có xấu về mặt hình thức song về mặt bản chất thì là tốt đẹp. Em có cau mày thì cũng chỉ là để tính toán cho bố con anh ăn uống sao cho khoa học và ngon miệng, em có nhăn nhó soi mói cũng là để nhà mình sạch sẽ gọn gàng hơn thôi. Mà em có thành mẹ sề cũng là do hoàn thành thiên chức cao quý sinh quý tử cho anh. Còn nữa, em có quát nạt thì cũng chỉ là muốn xả stress một chút, một chút thôi mà (cuộc sống này quá nhiều stress, anh biết rồi đấy).

Còn có những cái thay đổi lạ lắm, anh có biết không. Để em ví dụ cho anh thấy nhé, ngày xưa khi đi ăn phở với nhau, thấy em ăn cay, anh dịu dàng bảo em “ Sao em ăn cay thế!?”, nay thì, “ăn cay chỉ tổ phỏng mồm chứ ích lợi gì”. Xưa thì anh vắt chanh vào bát phở cho em, nay thì em phải chuyển cho anh bát phở đã đầy đủ gia vị… Rồi còn nữa, xưa mỗi lần cãi nhau, anh mất mấy ngày làm lành, bật “My love” qua điện thoại cho em nghe, nhận hết lỗi về mình, nay thì khi cãi nhau, anh trừng mắt bảo em: “ Này, anh đã nhịn em rồi đấy mà còn cứ nói nhiều!”. Trời ơi, nhịn người ta mà quát “chung kết” thế à?

Thật sự là có những lúc em thấy mình rơi vào khủng hoảng (chẳng biết nền kinh tế Mỹ bị khủng hoảng có cảm thấy bi đát như hoàn cảnh của em không?), em thấy càng ngày em như chứng khoán mất giá, tụt mãi mà chẳng thấy kéo được lên tí nào.

Nhưng có những thay đổi làm em thấy ngỡ ngàng, anh ạ. Ngày xưa, mới sinh con, hễ nó ị là anh nhìn bãi phân của con với vẻ kinh sợ, nay thì anh biết pha nước rồi rửa cho con rất sạch sẽ. Ngày xưa, khi anh bế con mà nó nghịch quá thì “này em, trả em này”, nay thì anh kiên trì bế con, tìm mọi thứ cho nó chơi rồi nói chuyện với con rất dịu dàng. Ngày xưa, hễ con phải thay áo thì anh phải tìm em bằng được, còn nay, anh biết lau mồ hôi cho con trước khi mặc áo mới cho con. Ngày xưa, anh chỉ là quan sát viên khi em tắm cho con, nay anh có thể cùng em tắm cho con rất pro. Ngày xưa, anh là người nghiêm nghị, ít cười đùa, nay anh có thể đứng giữa nhà tay tung chưởng, miệng xùy xùy để con cười. Ngày xưa, ngày nay…..

Ừ thì trái đất vẫn quay mà, nên mọi thứ vẫn phải đổi thay, anh nhỉ.

Phu Cuong


Em đã thương nhớ, gửi vào trong gió...

Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy! Cô bé có biết đâu lần đi Cát Tiên đó đã ươm mầm một nhánh lan rừng trong lòng để rồi mãi là “Phong Lan chờ đợi”.

Nam Cát Tiên nhớ!

Không biết vì sao người ta lại gọi là Nam Cát Tiên nhỉ? Có phải vì cũng có những khoảng trống cho những bãi cát vàng trong khu rừng yên ả, dù chỉ là một khoảng trống nhỏ thôi nhưng có giá trị biết bao, cũng giống như cô bé chẳng là gì - chỉ là hạt cát - xoa dịu lòng người một chút lãng quên. Để rồi một lần đến khu rừng đẹp và thơ mộng này làm ta nhớ mãi mà chẳng thể nào quên. Hay chỉ có mỗi mình cô bé nhớ và có tình cảm đặc biệt dành cho Nam Cát Tiên chăng?

Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy! Cô bé có biết đâu lần đi đó đã ươm mầm một nhánh lan rừng trong lòng để rồi mãi là “Phong Lan chờ đợi”. Cô bé vừa muốn đi nhưng lại “sợ rừng già yên ả” hay “sợ lòng đang gợn sóng” để rồi chị đồng nghiệp phải nói rằng “Em cứ đi đi, hãy làm những gì con tim mình muốn, đừng suy nghĩ nhiều để rồi lại đánh mất cơ hội của mình một lần nữa, cô bé ạ”.

Cô bé thầm cám ơn chị rất nhiều, đã tiếp thêm cho cô ý chí để giờ đây cô bé có một hoài niệm đẹp để mà nhớ mà thương.

Đi xe hơi hoài mà sao chẳng thể nào quen nhỉ! Cô bé ghét xe hơi máy lạnh chỉ thích honda thôi, vì khi đó gió có thể thổi vào mặt làm cô bé sẽ thấy dễ chịu hơn, vậy mà lên xe lại bị ngồi tuốt băng ghế sau cùng, để có khoảng không gian riêng chăng hay sự e dè vì không muốn ai thấy, hay chỉ vì muốn có một mình cô bé và anh trên cùng một băng ghế, biết là sẽ mệt đấy nhưng vẫn thích thế.

Rồi sự chờ đợi vu vơ để cùng nhau ăn cơm, sự chăm lo bất chợt khi ai đó uống rượu quá nhiều vì bị thua bài với những người bạn mới quen, hay những cái nhìn e dè khi cùng đi dạo một mình với ai đó làm tâm hồn xao xuyến, một chuyến đi đêm để ngắm cảnh thú rừng hoang dã trong vòng tay anh dịu dàng (cũng chẳng phải là gì, chỉ là một cái nắm chặt để đỡ cô bé khỏi bị ngã mỗi khi xe thắng gấp). Dưới ánh trăng nhẹ nhàng, huyền ảo, lòng ai cũng nhẹ nhàng, ấm áp hay ánh đèn le lói trong đêm của chiếc xe jeep cũng mang đến cho cô bé sự le lói của một tình cảm êm đềm.

Rồi ly rượu nồng mà anh đã mang theo cùng nhau nhâm nhi cho thêm chút ấm áp, chút lãng mạn của chuyến đi đầu tiên… Để rồi đêm về chẳng thể nào ngủ được, cái cảm giác lâng lâng mà không hiểu vì sao, vì rượu hay tình anh nhỉ? Rồi sự ngại ngùng, những ý nghĩ mông lung và sự lạnh lùng của núi rừng về đêm đã phá vỡ đi tất cả, rồi mỗi đưa mỗi nơi, cô bé thì ngồi chờ anh ở ngoài sân với nỗi buồn man mác, dù biết anh cũng đang ở cantin 1 mình. Vì sao? Có lẽ chẳng bao giờ cô bé hiểu có điều gì đó nữa đến trong cô bé và anh. Tìm hiểu làm chi để cho lòng khó xử. Chỉ hãy nhớ những gì đáng nhớ, phải không anh?

Cứ ngỡ sẽ quên đi và bình minh đến sẽ mang đi tất cả những nỗi buồn trong đêm, cô bé muốn đi cùng anh để khám phá tất cả những điều mới lạ trong khu rừng thơ mộng này, nhưng anh đã không còn muốn đi cùng cô bé nữa. Thế là giữa đất trời bao la, chỉ có tiếng suối róc rách và tiếng gió vi vu qua từng khẽ lá, chỉ có cô bé một mình, cảm giác đó thật cô đơn và trống vắng biết bao, ... gần bên ta mà cứ ngỡ đã xa nghìn trùng.

Cô bé đã hát như chưa bao giờ được hát, những bài tình ca lãng mạn và bất diệt
“… Anh có nghe thấy em nói gì không? Anh có nghe thấy gió nói gì không?
Em mang thương nhớ gửi vào trong gió. Đôi phút bên anh, được nghe anh nói với em..."

Chuyến đi rồi cũng kết thúc, anh ngồi đó chỉ nhìn ra ô cửa sổ thoáng một nét đượm buồn, mông lung và khó hiểu, cô bé nằm đó gối đầu trên đùi anh, tựa vào vai anh mà cảm thấy một điều gì đó nhói đau.

Cám ơn anh, cám ơn rất nhiều vì trân trọng và sự mạnh mẽ trong anh đã để lại trong cô bé một ký ức đẹp, một chút nồng nàn, vị ngọt của tình yêu trong sáng mà chẳng bị hoen mờ bởi vết bụi rừng Tiên.

Ngọc Mai



Ngôi nhà hạnh phúc

Diana

Từng nghe một người nào đó ví hạnh phúc như một ngôi nhà, phải biết cách xây và gìn giữ, em thấy rằng điều đó đúng. Nhất là trong những ngày mưa gió bão bùng như bây giờ.

Hạnh phúc như một ngôi nhà. Nền móng của nó được xây bằng yêu thương. Cột trụ của nó được xây bằng sự chân thật. Mái của nó xây bằng lòng tin. Lòng tin là cái cuối cùng sau khi đã xây được yêu thương và chân thành cho vững chắc. Nhưng thật lạ, cái mà bão cuốn đi trước hết lại chính là lòng tin (tức cái mái nhà đó mà).

Em và anh, hai đứa đang cùng nhau xây ngôi nhà hạnh phúc của chúng mình, thử thách là rất lớn đấy. Khi vừa xây vừa chống chọi với mưa gió bão bùng đùng đùng ở trên đầu.
Để xem, chúng ta xây được những gì này.

Em đã có một ngôi nhà với cái nền vô cùng vững chắc, là sự yêu thương của em dành cho anh, cũng như sự yêu thương của anh dành cho em. Cái nền nhà như vậy là rất ổn. Mình có 50% cơ hội để hạnh phúc rồi, đúng không anh?

Cột trụ mình xây được đến đâu rồi anh nhỉ? Nếu cái nhà có 4 cột, thì em nghĩ mình đã xây xong đến cái thứ ba rồi. Vì thế mà khi có mưa bão, mái nhà của mình hơi lung lay một tí xíu, nhưng mà không bị cuốn trôi đi (giống cái nhà bị tốc mái trên đường 3/2 hôm bữa chồng kể em nghe đó). Đến đây thì em nghĩ, nhà mình đã xây được 85% rồi.

Anh thành thật với em, em biết và vô cùng trân trọng, vô cùng tự hào, nhưng nếu nói anh không có điều gì để giấu em, thì lại không hẳn là như thế (đây chính là cái cột còn thiếu của nhà mình đây). Cõ lẽ anh sợ em buồn nếu nói hết sự thật, hoặc cũng có lẽ anh nghĩ giản đơn rằng những chuyện như vậy em không cần biết. Nhưng như thế này anh nhé, cho anh một vài ví dụ để dễ hiểu hơn:

- Hai đứa đang rất vui và hạnh phúc, dù đôi khi có bất đồng một tí (lúc mới quen ấy). Thế nhưng sau chuyến đi Đà Lạt mặn nồng về thì em nhận được cái tin sét đánh như thế này: Anh tâm sự với người khác rằng chúng ta không hợp nhau tí nào. Vậy đâu là sự thật? lúc anh ôm em trong tay hay lúc anh nói với người khác? Em biết anh yêu em là thật, nhưng anh đã chưa thật chân thành. Điều đó dẫn đến những suy nghĩ logic tiếp theo: dù đang là lúc hạnh phúc nhất cũng chưa chắc gì chồng sẽ không nói với người khác rằng chúng ta đang lục đục (em không hiểu sao đàn ông trên đời này cứ phải nói là mình không hạnh phúc với vợ trước những người phụ nữ khác thích mình. Chắc là căn bệnh chung hay sao ấy, chẳng lẽ hạnh phúc là điều đáng phải giấu đến vậy sao?)

- Anh rõ ràng là đi ăn trưa theo nguyện vọng của một người rất rất rất thích anh, nhưng lại bảo với em rằng đi ăn cơm với người bên hãng. Hìhì, em biết anh sợ em bồn chồn, nên chọn cách dối em. (dù sau đó vẫn "thành thật khai báo" - chồng em vẫn còn dễ thương ghê). Nhưng nó sẽ tạo ra hiệu ứng như thế này: khi người đó còn ở đây, thì vẫn có thể có một lúc nào đó chồng đi với người đó, mà lại dối mình. Chuyện chẳng có gì, nhưng em thấy bất an lắm. Tâm lý đó anh có công nhận là chuyện thường tình không?

Thể nào anh cũng nói lại rằng: bất an cái gì chứ, người ta đã dẫn đi giới thiệu, đã kể cho nghe hết trơn rồi còn bất an cái nỗi gì chứ? Nhưng nếu anh biết rằng, anh còn giấu em, thì em sẽ còn bất an, dù cho em biết chắc chắn rằng anh chỉ yêu mỗi mình em và không làm điều gì quá đáng cả. Nhưng biết làm sao được, bão đến chứ chẳng chơi, mà cái nhà em đang thiếu một cây cột.

Điều quan trọng nhất bây giờ là xây cái cột đó thôi chồng ạ. Cùng góp sức thôi.

Về phía đồng chí vợ: sẽ tin tưởng chồng hơn, bớt ghen bóng ghen gió hơn, tĩnh tâm hơn, siêng năng đọc "Đàn ông đến từ sao Hoả, đàn bà đến từ sao Kim" hơn.

Về phía đồng chí chồng: chỉ đơn giản thôi, trừ chuyện gì quan trọng và bức thiết lắm, còn lại đừng giấu em nữa nhé, đừng bảo rằng chúng ta không hạnh phúc với người khác nhé (bão nó mà biết nhà mình không chắc là nó đánh vô nhà mình trước ráng chịu à).

Kính mong nhận được sự đồng thuận
Trân trọng kính chào chồng

Kí tên: Vợ hay làu bàu vì đang xây nhà

No comments: