Thursday, May 22, 2008

Freedom in the World - Vietnam (2007)

Population: 84,200,000

Capital: Hanoi

Political Rights Score: 7
Civil Liberties Score: 5
Status: Not Free

Overview

In April 2006, Nong Duc Manh was re-elected as head of the Communist Party of Vietnam and, in June, Nguyen Minh Triet was elected president of the country. Both are seen as supporters of economic reform and have called for stronger anticorruption measures to quell public discontent.


Vietnam won full independence from France in 1954 but was divided into a Western-backed state in the south and a Communist-ruled state in the north. Open warfare had erupted between the two sides by the mid-1960s, and U.S. military support for South Vietnam persisted for more than a decade. A peace treaty was signed in 1973, officially ending the war, and the United States agreed to an immediate and total withdrawal of troops. The last U.S. troops left in March 1973. However, fighting continued, and in 1975, North Vietnam claimed victory over the South, uniting the country the following year.

Poor economic policies on the heels of decades of war left the tattered country in deep poverty. In 1986, the government began economic reforms, and Vietnam has since been on a steady path of economic growth. Tourism is a major source of revenue, as is the export of foodstuffs and manufactured products. A stock market opened in 2000. Nevertheless, Vietnam’s leadership continues to be divided over the pace and depth of privatization and other market reforms, and political reform has not followed economic change. Official corruption and abuses are widespread, despite the prosecution of a few high-ranking officials, and the authorities continue to suppress religious freedom, the media, and any criticism of the government.

The United States has been pressuring Hanoi to improve its human rights record through high-profile government reports and the designation of Vietnam as a “country of particular concern,” a status given to countries with serious human rights violations, and the U.S. Congress has even attempted to link economic aid to the release of political and religious prisoners. The government has worked to address such international concerns as it seeks to join the World Trade Organization, which it recognizes is essential to sustaining its high economic growth—an average of 7.5 percent a year between 2001 and 2005. The government in 2005 stopped disrupting open celebrations of Roman Catholic masses. Vietnam has an estimated 5 million to 8 million Catholics, the largest number in Southeast Asia after the Philippines. The number of religious prisoners was also estimated to have dropped from 45 to six that year, and a new ordinance relaxed many restrictions on religious groups, allowing charitable activities and freer movement of clergy across the country . Further, at least 12 political and religious prisoners were released in 2005. A so-called cyberdissident was freed in February 2006 as par

t of an amnesty to celebrate the Lunar New Year and a pro-democracy dissident was released in September 2006—along with 5,300 other prisoners—as part of the National Day amnesty. At the 10 th congress of the Communist Party of Vietnam (CPV) in April 2006, Nong Duc Manh, 64, was reelected as the party’s secretary general, a post he has held since 2001. Th

e party also approved a proposal to allow CPV members to engage in business, both to accommodate new economic realities and to recruit entrepreneurs into the party. In June, Nguyen Minh Triet, head of the CPV in Ho Chi Minh City, was elected state president by the National Assembly. Nguyen Tan Dung, a deputy prime minister, was elevated to the premiership that month. Both men are seen as supporters of economic reform, and they have pledged to fight corruption and address the widening economic gap between rural and urban populations; the two problems are sources of deep public discontent and social tension.

As part of the anticorruption campaign, the government allowed the media greater freedom to report on graft and corruption following major bribery and corruption scandals involving officials in the ministry of transportation and the national soccer team.

The government also raised the minimum wage for workers employed by foreign-owned factories by 40 percent, effective in February 2006, following several wildcat strikes and walkouts by workers over the previous year. The government even went so far as to issue warnings to foreign-owned firms to obey the new minimum-wage law.

Vietnam gained official admission to the WTO in November. The same month, Hanoi assigned light sentences of 15 months each to three U.S. citizens of Vietnamese origin convicted of terrorism and, specifically, of attempting to set up an illegal radio station to disseminate anti-communist broadcasts. The three were released and deported before U.S. President George Bush’s official state visit to Vietnam and, just days before the president was to arrive in Hanoi, the U.S. State Department removed Vietnam from the list of countries of particular concern.

Political Rights and Civil Liberties

Vietnam is not an electoral democracy. Politics and the government are controlled by the CPV, and its Central Committee is the top decision-making body in Vietnam. The National Assembly, consisting of 498 members elected to five-year terms, generally follows the party’s dictates in legislation. Delegates to the Assembly can speak about grassroots complaints, influence legislation, question state ministers, and debate legal, social, and economic issues, within limits set by the party. The president, elected by the National Assembly for a five-year term, appoints the prime minister, who is confirmed by the legislature. A new president was elected in 2006, and the next National Assembly elections are scheduled for 2007. The CPV is the sole legal political party, and no opposition parties are permitted.

Corruption and abuse of office are serious problems. Citizens complain about official corruption, governmental inefficiency, opaque bureaucratic procedures, and unreasonable land seizures. Although senior party and government officials have publicly acknowledged growing public discontent, the government has mainly responded with a few high-profile prosecutions of officials and private individuals rather than by implementing comprehensive reforms. In January, the “PMU 18” scandal made headlines in local news, stirring a strong public reaction. PMU 18 is a bureau within the Ministry of Transportation responsible for road construction and other infrastructure projects. Several PMU 18 officials were alleged to have embezzled $1.8 million of official funds to gamble on soccer matches and procure commercial sex; computer records showed that at least 200 PMU 18 employees participated in gambling activities. Many foreign governments and international development organizations, whose development assistance to Vietnam comprise a significant part of PMU 18’s $2 billion annual budget, were strongly displeased. The minister of transportation resigned as a result of the scandal, and his deputy was arrested. The same month, the vice captain of the national soccer team was sentenced to jail for six years for fixing matches for profit. Vietnam was ranked 111 out of 163 countries surveyed in Transparency International’s 2006 Corruption Perceptions Index.

The government tightly controls the media. Journalists who overstep the bounds of permissible reporting—for example, by writing about sensitive political and economic matters or the CPV’s monopoly on power—are brought to court, sent to prison, or harassed. The director of a publishing company was reportedly told to resign in 2005 when the government learned of his plans to publish a memoir, written by former deputy prime minister Doan Duy Thanh, that was critical of the CPV. Foreign media representatives cannot travel outside Hanoi without government approval. Publications deemed offensive or inaccurate are subject to an official ban. A 1999 law requires journalists to pay damages to groups or individuals found to be harmed by press articles, even if the reports are accurate. At least one suit was filed under this law in September 1999 by the Haiphong Agriculture Materials and Transport Company against the popular newspaper Tuoi Tre Hanoi for defamation, although it was later withdrawn. Media reports on high-level governmental corruption and mismanagement provide a small outlet for public grievances. Under a 2006 decree, journalists face large fines for transgressions of censorship laws, including denying revolutionary achievements, spreading “harmful” information, or exhibiting “reactionary ideology.”

Television is the dominant medium. Vietnam Television broadcasts to the entire country, and there are many provincial television stations. Satellite television is officially restricted to senior officials, international hotels, and foreign businesses, but many Vietnamese homes and businesses pick up some foreign broadcasts via satellite. Some foreign channels, including Cable News Network (CNN) and the Discovery Channel, both based in the United States, are broadcast via cable. More than two million Vietnamese have access to the internet, which the government tightly controls. A 2003 law bans the receipt and distribution of antigovernment e-mail messages. Websites considered “reactionary” are blocked, including the Vietnamese-language website of the British Broadcasting Corporation (BBC) since May 2005, and owners of domestic websites must submit their content for official approval. Internet providers face fines and closure for breaking censorship rules, and cyberdissidents have been jailed.

Religious freedom is still restricted, but the situation has improved in recent years in response to international pressure as Vietnam has become more entwined with the global economy. All religious groups and most individual clergy members must join a party-controlled supervisory body. One such body exists for each religion that the state officially recognizes: Buddhism; Roman Catholicism; Protestantism; Islam; Cao Daiism, a synthesis of several religions; and the Hoa Hao faith, a reformist Buddhist church. Religious groups must obtain permission to build or refurbish places of worship; run religious schools or do charitable work; hold conventions, training seminars, and special celebrations; and train, ordain, promote, or transfer clergy. A small number of religious leaders and followers remain in prison or face other forms of government control. In November 2005, Catholic priests were ordained in the country for the first time in decades. Many churches have received government approval for repairs, and adherents can freely attend church without government harassment. In December 2005, Catholic priests were allowed to travel to Rome, and the government has invited an emissary of the Vatican to visit Vietnam.

Academic freedom is limited. University professors must refrain from criticizing government policies and adhere to party views when teaching or writing on political topics. In 2004, a former academic was given a 19-month prison sentence for “abusing the right to democracy and freedom” and breaking a house arrest order. Also in 2004, Pham Que Duong, then a 73-year-old military historian, was sentenced to 19 months in jail for “abuse of democratic freedom and rights.” Pham had signed a petition calling for reforms and measures against graft. He was released after only a short time in prison because of significant time spent in pre-trial detention, but remains under police surveillance in his home in Hanoi. The government has also accused 83-year-old Hoang Minh Chinh, a former high-ranking CPV member who has become a defender of human rights, of treason against the state (but no official charges were filed); he and his wife also suffered physical attacks by mobs. While the state continues to react strongly to criticism by prominent individuals, Vietnamese citizens can generally speak freely in private discussion without fear of repercussion.

Freedoms of association and assembly are limited. Human rights organizations and other private groups with rights-oriented agendas are banned, but a small number of nongovernmental groups promote environmental conservation, women’s development, and public health. The Vietnam General Conference of Labor (VGCL), closely tied to the CPV, is the only legal labor union. All trade unions are required to join the VGCL and must obtain government approval. In recent years, the government has permitted hundreds of independent “labor associations” to represent workers at individual firms and in some service industries. Farmers and workers have also held small protests and strikes. The central leadership uses such public demonstrations of grievances to pressure local governments and businesses to comply with tax laws, environmental regulations, and wage agreements. Enforcement of child labor, workplace safety, and other labor laws remains poor.

Vietnam’s judiciary is subservient to the CPV, which controls courts at all levels. Defendants have a constitutional right to counsel, but lawyers are scarce and many are reluctant to take on human rights and other sensitive cases for fear of harassment and retribution by the state. Defense attorneys cannot call or question witnesses and are only infrequently permitted to request leniency for their clients.

The police are known to abuse suspects and prisoners, and prison conditions are poor. The death penalty is applied mainly for violent crimes, but it has been handed down in cases involving economic and drug-related offenses. Vietnam has imprisoned a number of people for their political and religious beliefs. Police can hold individuals in administrative detention for up to two years on suspicion of threatening national security. There have been fewer arrests and more releases of religious prisoners in recent years.

Ethnic and religious minorities face unofficial discrimination in mainstream society, and some local officials restrict their access to schooling and jobs. Minorities generally have little input on development projects that affect their livelihoods and communities. Human rights groups have accused the government of arresting more than 350 Montagnards (“mountain dwellers” in French) since 2001, and many are given long jail sentences for participating in demonstrations to protest land seizures and demand greater religious freedom (many are Catholic). In recent years, a number fled to Cambodia for refuge, but they were repatriated and are alleged to have faced government persecution, including detention and beatings. Lands seized from the Montagnards are often turned over to lowland Vietnamese to grow commercial crops like coffee beans, of which Vietnam is now the world’s number two producer behind Brazil.

Ordinary Vietnamese, particularly those living in major cities, are increasingly free of government intrusion into their daily lives, including their choice of work, place of residence, and participation in economic and religious activities.

Economic opportunities have grown for women, but they continue to face discrimination in wages and promotion. Many women are victims of domestic violence, and thousands each year are trafficked internally and externally and forced into prostitution. HIV/AIDS is spreading rapidly, and intravenous drug use is a leading cause. To counter the problem, the government approved needle exchanges in 2006.

"Politic war...

Tướng Phạm Xuân Quắc bị khởi tố

Ông Quắc tại buổi họp báo về PMU 18. Ảnh: Anh Thư

Thiếu tướng Phạm Xuân Quắc, nguyên Cục trưởng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội - C14, người từng cầm trịch điều tra vụ PMU 18, vừa bị Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an khởi tố điều tra tội lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ.

Quyết định khởi tố ký ngày 12/5. Ông Quắc sinh năm 1946, sau 12 năm giữ cương vị Cục trưởng C14 tháng 12/2006 ông nghỉ hưu theo quyết định của Thủ tướng.

Việc khởi tố ông Quắc diễn ra cùng ngày với quyết định tạm giam thượng tá Đinh Văn Huynh (nguyên trưởng phòng 9 của C14) và hai nhà báo Nguyễn Văn Hải (báo Tuổi Trẻ), Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên). Như ông Quắc, cả 3 người cùng bị truy cứu trách nhiệm hình sự về tội lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ.

Trong thông báo ngày 13/5, thiếu tướng Thanh Hoa (người phát ngôn Bộ Công an) cho rằng, cơ quan điều tra đã đủ căn cứ xác định việc đưa tin sai sự thật về vụ án là do một số cán bộ điều tra và phóng viên. Theo Bộ Công an, trong quá trình điều tra vụ án: "Bùi Quang Hưng và Bùi Tiến Dũng cùng đồng bọn phạm tội tổ chức đánh bạc và đánh bạc" và "cố ý làm trái các quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng, đưa và nhận hối lộ; tham ô tài sản tại Ban quản lý dự án PMU 18", đã có nhiều báo đưa tin liên quan đến cán bộ tiêu cực, tham nhũng, chạy án, hối lộ... Trong đó, có bài: "Bùi Tiến Dũng khai đã đưa tiền chạy án cho gần 40 nhân vật quan trọng" (báo Thanh Niên). Ngay sau bài báo này, Bộ Công an đã chỉ đạo các đơn vị nghiệp vụ điều tra làm rõ. Kết quả điều tra cho rằng, có những thông tin đưa lên báo không đúng sự thực, trong đó có tin đang trong quá trình điều tra, có tin không có trong hồ sơ vụ án...

Do đó, ngày 22/3/2007, Cơ quan An ninh điều tra khởi tố vụ án lợi dụng các quyền tự do dân chủ, xâm phạm lợi ích nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân (điều 258 Bộ luật Hình sự) và cố ý làm lộ bí mật nhà nước (điều 263). Hàng loạt phóng viên nội chính của các báo đã bị gọi hỏi để làm rõ về quy trình tác nghiệp, cũng như việc sử dụng các nguồn tin để viết bài trong vụ PMU 18. Trong số này có nhà báo Nguyễn Văn Hải và Nguyễn Việt Chiến.

Trong quá trình điều tra, thiếu tướng Phạm Xuân Quắc với tư cách Trưởng ban chuyên án, Phó thủ trưởng Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an, là một trong những người cung cấp thông tin cho báo chí.

Sáng 13/5, trao đổi với VnExpress, ông Nguyễn Quốc Phong, Phó tổng biên tập báo Thanh Niên khẳng định, có bằng chứng đáng tin cậy và "vẫn đang lưu giữ băng ghi âm liên quan đến nội dung anh Chiến đã viết". Cũng theo ông Phong, ngay sau khi báo ra, sáng nay nhiều luật sư liên lạc với ban biên tập đề nghị được bào chữa miễn phí cho nhà báo Nguyễn Việt Chiến.

Ông Đinh Thế Huynh, Ủy viên Trung ương Đảng, Chủ tịch Hội nhà báo Việt Nam cũng khẳng định, sẽ bảo về quyền và lợi ích chính đáng của 2 nhà báo vừa bị cơ quan an ninh bắt giữ.

Trước khi bị bắt, nhà báo Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Việt Chiến đều là tác giả của nhiều loạt bài điều tra chống tham nhũng trên Tuổi Trẻ và Thanh Niên. Trong thời gian diễn ra vụ án tại PMU 18, họ là những phóng viên điều tra chủ chốt.

Nhà báo Nguyễn Văn Hải từng đoạt giải A báo chí toàn quốc về đề tài chống nạn cơm tù, xe cướp trên quốc lộ 1A. Hiện, báo Tuổi Trẻ mời luật sư Trần Văn Tạo (nguyên phó giám đốc Công an TP HCM) để bảo vệ quyền và lợi ích cho phóng viên của mình ngay từ giai đoạn đầu điều tra. Phía báo Thanh Niên mời Văn phòng luật sư Hà Đăng và luật sư Hoàng Văn Quánh bảo vệ cho nhà báo Nguyễn Việt Chiến.

Tháng 1/2006, Bùi Tiến Dũng (nguyên tổng giám đốc PMU 18) bị bắt vì đánh bạc. Từ đây hàng loạt sai phạm tại PMU 18 và những người liên quan bị phát hiện. Mở đầu vụ án, C14 ước tính tiền cá độ bóng đá của "ông tổng PMU 18" khoảng 1,5 triệu USD, nhưng sau nhiều tháng điều tra khoản này theo kết luận của VKS chỉ còn một nửa - gần 760.000 USD.

Liên quan sai phạm trong quản lý của cán bộ PMU 18, C14 xác định 9 người có hành vi phạm tội, trong số này có nguyên thứ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Nguyễn Việt Tiến. Kết luận điều tra vụ việc sau khi chuyển sang VKSND Tối cao đã 2 lần bị "trả về" yêu cầu điều ra bổ sung, đặc biệt là về chứng cứ buộc tội ông Tiến. Trong quyết định ra tháng 3 vừa qua, VKSND Tối cao đã đình chỉ điều tra với 3 trong 9 người trên.

C14 khẳng định ông Tiến có hành vi cố ý làm trái quy định nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng và lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ và thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng. Song VKSND Tối cao nhận thấy sai phạm của ông Tiến không cấu thành hai tội cố ý làm trái và lợi dụng chức vụ. Riêng tội thứ ba có dấu hiệu phạm tội nhưng được VKSND Tối cao miễn trách nhiệm hình sự.

Nhóm phóng viên



Hai nhà báo viết về vụ PMU18 bị bắt

Nguyễn Văn Hải.
Nguyễn Văn Hải, một trong những cây bút nội chính chủ lực của Tuổi Trẻ.
Ảnh Thế Tâm.

Ngày 12/5, Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an đã khởi tố, tạm giam hai phóng viên điều tra Nguyễn Văn Hải (Phó trưởng Văn phòng báo Tuổi Trẻ tại Hà Nội) và Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên).

Cả hai bị khởi tố theo tội danh: "Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ". Trong quyết định này, cơ quan điều tra cho rằng 2 nhà báo đã thông tin sai sự thật về vụ án liên quan đến PMU 18.

Chiều nay, cơ quan an ninh đã khám nhà riêng và phòng làm việc của hai phóng viên này tại văn phòng báo Tuổi Trẻ và Thanh Niên ở Hà Nội.

Cùng ngày, ông Đinh Văn Huynh, cán bộ điều tra của Cục cảnh sát điều tra tội phạm trật tự xã hội (C14) cũng bị khởi tố, bắt giam.

Theo nguồn tin của VnExpress, Ban biên tập báo Tuổi Trẻ đã mời luật sư Trần Văn Tạo, nguyên phó giám đốc công an TP HCM bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho ông Nguyễn Văn Hải ngay từ giai đoạn đầu tiên của quá trình tố tụng. Đại diện báo Thanh Niên cũng cho hay, đang xúc tiến việc mời luật sư bảo vệ cho ông Nguyễn Việt Chiến.

Trước khi bị bắt, hai nhà báo này đều là tác giả của nhiều loạt bài điều tra chống tham nhũng trên Tuổi Trẻ và Thanh Niên. Trong thời gian diễn ra vụ án tại PMU 18, họ là những phóng viên điều tra chủ chốt.

Hơn một năm trước, khi quá trình điều tra vụ án tại PMU 18 của C14 đang dần kết thúc, thì cơ quan an ninh điều tra đã tiến hành gọi hỏi đồng loạt hàng chục phóng viên viết về vụ PMU 18 thuộc các cơ quan báo chí khác nhau để tìm hiểu quy trình tác nghiệp, cũng như việc sử dụng các nguồn tin để viết bài. Trong số này có ông Hải và ông Chiến.

Ông Nguyễn Việt Chiến
Ông Nguyễn Việt Chiến (người cầm giấy ngồi thứ hai từ bên trái) cùng các đồng nghiệp trong cuộc họp báo về vụ PMU 18 tại Tổng Cục cảnh sát. Ảnh: Thế Tâm.

Ông Nguyễn Văn Hải, sinh năm 1975, từng gần 10 năm làm việc tại văn phòng báo Tuổi Trẻ ở Hà Nội, là phóng viên phụ trách lĩnh vực nội chính. Ông Bùi Thanh, Phó tổng biên tập báo Tuổi Trẻ cho biết, tòa soạn luôn coi nhà báo này là một trong những cây viết tiên phong trong lĩnh vực chống tham nhũng. "Hải là người có bản lĩnh và trong sáng", ông Thanh khẳng định. Nhà báo này từng đoạt giải A, giải báo chí toàn quốc với loạt bài điều tra về nạn cơm tù trên quốc lộ 1A.

Năm 2006, Nguyễn Văn Hải được bổ nhiệm là Phó trưởng Văn phòng đại diện tại Hà Nội.

Ông Nguyễn Việt Chiến sinh năm 1952, công tác tại báo Thanh Niên từ năm 1993, phụ trách thông tin trong mảng nội chính. "Anh Chiến là người đầy nhiệt huyết, đam mê với nghề, là tác giả phanh phui nhiều vụ tiêu cực", ông Nguyễn Quốc Phong, Phó tổng biên tập báo Thanh Niên đánh giá.

Ngoài làm báo, ông Chiến còn là hội viên Hội nhà văn, từng đoạt nhiều giải thưởng văn nghệ trong nước.

Nhóm phóng viên

Wednesday, May 21, 2008

Nhà của Donald Trump cũng mất giá


Cuối tuần trước, ông trùm bất động sản, Donald Trump, đã công bố bán một trong vô số bất động sản của mình, tại Palm Beach (Mỹ), với giá 100 triệu USD. Người mua mang quốc tịch Nga.

Căn nhà này được Donald Trump rao bán lần đầu từ cuối năm 2006, với giá 125 triệu USD và đây là mức giá được coi là kỷ lục đối với một dinh thự riêng tại Mỹ. Thế nhưng, cùng với tình hình chung không mấy sáng sủa của thị trường bất động sản thế giới, tỷ phú này đã phải giảm giá xuống 100 triệu USD.

Căn nhà mới bán của Donald Trump. Ảnh: CNBC

Căn nhà rộng 0,7 ha nằm trên diện tích đất hơn 2,4 ha, có mặt trước hướng ra biển, với 9 phòng ngủ. Các không gian khác gồm có phòng họp, phòng giải trí, hầm rượu, khu trưng bày nghệ thuật, hai nhà riêng dành cho khách và một garage rộng có thể chứa được 48 ôtô. Trump mua ngôi nhà này từ một ông chủ trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, với giá 41,35 triệu bảng năm 2004, khi ông này phá sản. Sau đó, Trump đã đổ vào đó thêm 25 triệu USD để sửa chữa với các trang thiết bị hiện đại.

Với mức giá 100 triệu USD, căn nhà của Donald Trump vẫn lập được một kỷ lục là khu bất động sản đắt nhất tại Palm Beach. Hồi tháng 4, một giao dịch tại khu vực này được thực hiện có giá 81,5 triệu USD, của tỷ phú Sidney Kimmel.

Tâm Anh (theo Palm Beach Post)

Tuesday, May 20, 2008

Từ dầu lửa tới....giải trí



Sở hữu những khách sạn, quán bar và khu thương mại lớn, Dubai được biết đến như “Las Vegas của Trung Đông”. Đầu tháng 11/2007, tập đoàn Dubai World (DW) thuộc dòng họ al-Maktoum đã trả 1,2 tỷ USD cho 5% cổ phần của MGM, công ty sòng bạc lớn thứ hai thế giới và cam kết chi 2,7 tỷ USD để đồng tài trợ cho một khách sạn – sòng bạc tương lai ở Las Vegas.

Thị trường béo bở

Giải trí chỉ là ngành công nghiệp mới nhất thu lợi nhuận từ dòng chảy tiền tệ từ Trung Đông. Các câu lạc bộ thoát y và sòng bài có thể bị luật Hồi giáo cấm đoán, nhưng các nhà đầu tư Ả rập đã tiêu tốn ít nhất 10 tỷ USD cho các địa chỉ Hollywood và Las Vegas hạng “top” vào năm ngoái. Hãng phim Universal và Công ty phát triển bất động sản Tatter của Dubai đang xây dựng một công viên giải trí với số vốn 2,2 tỷ USD; hãng Warner Brothers và Aldar (công ty bất động sản lớn nhất của Abu Dhabi – thành phố lớn nhất ở UAE) đã triển khai hợp đồng trị giá 2 tỷ USD để xây dựng một trường quay lớn khác ở địa phương và đồng sản xuất một loạt phim, trò chơi video bằng cả tiếng Anh và tiếng Ả rập. Không chỉ muốn hồi vốn, các tay chơi Ả rập còn đang tìm kiếm chuyên gia, phần mềm và cả tính hợp pháp của văn hóa toàn cầu với những “đại gia” của làng giải trí thế giới.

Đây là một phần trong kế hoạch dài hạn xây dựng những trung tâm giải trí quốc tế nhằm thu hút khách du lịch, giảm dần sự phụ thuộc vào dầu mỏ của khu vực giàu năng lượng này. Vùng Vịnh vốn kiêu hãnh với những điểm đến như The World, quả cầu nhân tạo gồm những hòn đảo nhỏ và những kế hoạch xây phiên bản Ả rập của bảo tàng Louvre (Paris) và Guggenheim (New York). Theo nhà truyền thông Mỹ Harold Vogel, với việc bắt tay các ông trùm truyền thông Mỹ, một phần lãi của các khoảng đầu tư này nằm ở chuyên gia kỹ thuật cần thiết cho việc xây dựng “các ngành công nghiệp giải trí bản địa”.

Thực tế là thế giới Ả rập với 60% dân số dưới độ tuổi 25 đang trở thành một thị trường béo bở. Công ty tư vấn kiểm toán PriceWaterhouseCoopers dự báo, trong 5 năm tới, thị trường truyền thông và giải trí của vùng Ả rập sẽ tăng gần 60%, lên tới 10 tỷ USD hàng năm – vượt qua mức tăng trưởng ở những thị trường như Brazil và Nga.

Tháng 12 này, tập đoàn truyền thông Mỹ Viacom và Tập đoàn Truyền thông Ả rập (AMG) của Dubai sẽ khai trương kênh MTV Ả rập cho 35 triệu hộ gia đình. Và Showtime Arabia, mạng lưới truyền hình trả tiền lớn nhất ở Trung Đông và Bắc Phi, đã có kế hoạch mở rộng các chương trình talk show và kịch nhiều tập bằng tiếng Ả rập.

Không ít hoài nghi

Trước sự đổ bộ của các tập đoàn truyền thông Mỹ, không phải các dự án đều suôn sẻ. Hợp đồng của Dubai với MGM được nhìn nhận như một sự lựa chọn kinh doanh có chọn lọc do thị trường đánh bạc Las Vegas trở nên “nóng” một cách khác thường, nhưng lòng tự trọng luôn đóng vai trò ở Las Vegas. “Nếu bạn thuộc dòng dõi Hoàng tộc Trung Đông, thật dễ nói rằng: “Lần tới ông ở Las Vegas, tôi sẽ chào đón ông tại khách sạn 5 sao của tôi”, chuyên gia về công nghiệp khách sạn Chris Daly nói.

Và nhiều chuyên gia cũng hoài nghi về khả năng duy trì những công viên giải trí khổng lồ của Dubai hay Abu Dhabi. “Thật là một trò bịp bợm khi nghĩ rằng họ có thể ủng hộ những dự án trị giá vài tỷ USD”, ông Dennis L. Speigel, Chủ tịch Dịch vụ Công viên Giải trí Quốc tế (ITPS) từng hợp tác với cả Universal và Paramount nói. Ông lưu ý rằng Hong Kong Disneyland, khoản đầu tư 3 tỷ USD với 5 triệu lượt khách mỗi năm, vẫn chưa hoàn vốn. “Những công viên giải trí cần một thị trường địa phương cốt lõi để thành công. Thậm chí nếu mỗi người trong số 1,8 triệu dân của Abu Dhabi tham quan một dự án 2 tỷ USD, họ sẽ mất quá nhiều tiền cho cái chỉ có tính chất hiện tượng”, ông Speigel nói.

Tuy nhiên, đối với nhà đầu tư Ả rập, mua cổ phần vào Hollywood đồng nghĩa với việc tăng sức ảnh hưởng của Hồi giáo trong phim. Christopher Davidson, chuyên gia Trung Đông ở Đại học Burham (Anh) dự báo tiền từ Trung Đông sẽ mang “ngày càng nhiều người hùng Ả rập vào phim Hollywood”. Theo Harold Vogel, các khoản đầu tư này “đang chi phối” các dự án, đó là trường hợp phim kinh dị The Kingdom của Peter Berg về chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo, “quả bom tấn” Hollywood đầu tiên được phép quay ở Abu Dhabi. Trong phim, tài tử người Palestine đóng vai sĩ quan cảnh sát Saudi Arabia cùng với ngôi sao Hollywood Jamie Foxx. Hãng Warner Bros. khẳng định rằng Abu Dhabi sẽ có tiếng nói trong những dự án được tài trợ bằng quỹ chung 1 tỷ USD. Ông Riyad al-Mubarak, giám đốc điều hành của công ty Abu Dhabi Media nói: “Nếu chúng tôi tình cờ xem một bộ phim hay về Ả rập, và đó là một sự đầu tư tốt, tại sao không?”.

Một vấn đề khác là bao nhiêu hợp đồng giải trí phương Tây sẽ được hoan nghênh ở thế giới Ả rập. Kế hoạch mở một chi nhánh Dubai của chuỗi nhà hàng Hooters đã bị đảo lộn. Đầu tư của DW vào hệ thống sòng bạc MGM “gây tranh cãi” do “vi phạm luật đạo Hồi Sharia. Đó là điều 101 – không đầu tư vào sòng bạc, thịt lợn và rượu”, một chủ ngân hàng đặt trụ sở ở Dubai cho biết. Và DW thậm chí từ chối bình luận cách làm thế nào để hòa giải (hay không hòa giải) với luật Hồi giáo. Chưa kể đến những mối quan ngại về các hệ quả đối với trong nước. “Mọi người ở Dubai đang bắt đầu nhìn nhận chính phủ của họ như phi Hồi giáo”, ông Davidson nói, “sẽ có những ám chỉ nghiêm trọng liên quan đến nạn khủng bố trong những năm tới”.

Giờ đây, những đại gia của các quốc gia Ả rập giàu có vẫn đang “tán tỉnh” các ngôi sao. Tại LHP Abu Dhabi lần đầu tiên diễn ra vào đầu tháng 11, trong bài phát biểu khai mạc, nhà sản xuất Hollywood Harvey Weinstein nói về những bộ phim hay nhất đã từng sản xuất: “Nếu nó tuyệt vời, nó tự khắc lưu truyền đi”. Rõ ràng là các ông trùm truyền thông vùng Vịnh đang trông mong ở điều đó…




Once-Confident Clinton Camp Under Siege


By Gerhard Spörl, Marc Hujer and Cordula Meyer

The drama of Hillary Clinton's faltering campaign has America transfixed. Old friends are abandoning the candidate as her duel with Barack Obama threatens to undermine the Democratic Party itself. Meanwhile, the campaign is slowly becoming a personal tragedy for Clinton as her family's political empire falls apart.

The Clinton Family: "Never Waver in the Face of Adversity"
AFP

The Clinton Family: "Never Waver in the Face of Adversity"

Bill Clinton's face was red and looked a little puffy. When he tried to smile, his lips pressed closely together, the corners of his mouth pointed downward instead. His daughter Chelsea, thin and fragile-looking, waved to the audience, apparently on the verge of tears.

But Hillary Clinton, beaming and seemingly tough as nails, strode up to the microphone in Indianapolis on Wednesday to tell her supporters how American it is to "never waver in the face of adversity." Coming from Clinton, who has learned to apply this axiom to her own life with Bill and throughout this election campaign, it even sounds believable. Yet this election campaign is slowly but surely turning into a tragedy for her.

At first she was Hillary, confident of victory, the candidate who was destined to win the White House because she belonged there -- or at least that was what her self-confident and assertive demeanor seemed to say. Then she learned how to cry in public and trotted out her human side. But before long, she reverted once again to the role of Hillary the fighter, a woman who can take defeats, laugh them off and keep on going, constantly on the lookout for Barack Obama's mistakes. All she had to do was to attack him, trash him and shower him with dirty tricks. Time magazine, half in admiration and half in contempt, called her a "warrior."

Hillary Clinton has reinvented herself over and over again. Sometimes it helped. But every new defeat took a heavy toll, and soon her slim victories were no longer enough to help her. After her resounding defeat in the North Carolina primary and her less-than-impressive victory in Indiana, it is over now for Hillary. But what happens next?

Clinton continues to insist that she is still moving "full speed ahead to the White House." She rattles off a litany of programs, like her plans to combat high gas prices and fight the rash of foreclosures that have affected so many families throughout the United States. It sounds like a threat when she says: "And now we're moving on to West Virginia, Kentucky and Oregon." NBC reporter Andrea Mitchell, who was on Clinton's flight home from Indianapolis to Washington, reported afterwards: "It was a very subdued flight. I believe they have their own version of reality here, and it is that they did well, a win is a win, they won Indiana."

Perhaps Clinton really does believe that she still has a chance, or perhaps she is merely bluffing to drive up the price of withdrawing from the race. Meanwhile, America is fascinated by the Hillary Clinton drama, as she falters but refuses to give up. She looks pale, but still as immaculate as ever. She beams as if she could imagine nothing more appealing than this long, dirty and crippling primary campaign, which will end for the Democrats on June 3, when the last two primaries are held.

She no longer stands a chance of winning the party's nomination under her own steam. She can only hope that Obama somehow loses his cool or his campaign machine implodes. Apparently, none of her fellow Democrats can prevent Clinton from sticking it out until the party convention in August. That move would defy all reason and advice, especially now that most of the still undecided super-delegates -- senior party officials who are free to cast their votes as they please and can still determine the outcome of the race -- are leaning toward Obama.

The drama wouldn't be as compelling if it were just about Hillary Clinton. But it's also about a powerful political family seeing its empire fall apart. Hillary and Bill Clinton wanted to follow America's other political dynasties, the Kennedys and the Bushs. The Kennedy's allure has been diminished for some time, because the generation that followed the murdered brothers, John Fitzgerald and Robert, was either uninterested in politics or lacked sufficient political talent. The Bushs supplied two presidents, a father and a son. And now America is washing its hands of both the Bushs and the Clintons.

Arrogance was probably the Clintons' greatest enemy. New Mexico Governor Bill Richardson, an old Clinton friend who defected to Obama's camp, says that they lived under the illusion that the throne was theirs to claim. This probably explains why they didn't take Barack Obama, the 46-year-old son of a Kenyan man and an American woman from Kansas, seriously. They caused him to stumble late in the game.

But now it has become clear that he too can overcome problems like the ones caused by his former pastor and mentor Jeremiah Wright, who in a sermon just last week again repeated his assertion that the government invented "the HIV virus as a means of genocide against people of color." Wright's assertion that the terrorist attacks of Sept. 11, 2001 were a completely understandable act of resistance by the Islamic world set off a media firestorm a few weeks ago.

Ironically, individual members of the former Clinton political aristocracy are gradually moving over to Obama's camp. The Clinton empire began to crumble when old friends like Richardson and Robert Reich switched sides and declared their support for Obama. Reich, a professor of political science and the labor secretary in the first Clinton administration, introduced Hillary and Bill to each other at Yale University in the 1970s. Another defector was Anthony Lake, a quiet scholar who was Bill Clinton's first national security advisor and is now part of Obama's team. Hollywood producer David Geffen was also a welcome guest at the Clinton court in the past. When he turned his back on the Clintons, he said that he did it because he was tired of their lies.

It is astonishing that Hillary Clinton underestimated Obama so persistently and for so long. She has known him since his now-famous speech at the 2004 Democratic National Convention, when John Kerry was anointed the party's nominee in that year's presidential race. At the time, Obama was subordinate to Clinton -- or at least it had seemed that way ever since he first paid his respects to her.

In February 2005, Clinton was the most powerful woman in the Senate and the most prominent Democrat in the country. America was waiting for her to claim the White House. She wanted to do everything the right way, and she took the time to learn what she needed to learn. She was intent on moving into the White House on her own terms, not on her husband's coattails. As far back as February 2005, when Obama had his secretary set up an appointment with Clinton, there was no doubt that her time would come.

She met with him in her large, impressive, canary-yellow office on the fourth floor of the Russell Office Building. Clinton spent an entire hour telling Obama about her humble beginnings in the Senate, when she took a back seat to more senior senators, brought her male counterparts coffee and asked to be admitted to the Senate prayer group. A remarkably humble start for the former First Lady (sometimes referred to as Bill Clinton's "co-president"), a woman who knew many heads of state and prime ministers around the world.

It must have been an amicable conversation. The two senators discovered that they had a lot in common, and they both thought it was amusing that while she was already well-known when she joined the Senate, Obama, as he readily admitted, had merely given a speech -- something that couldn't hold a candle to her fame. Hillary's advice to Obama was to follow her example: be quiet, learn as much as possible, avoid grandstanding and be a workhorse. Obama nodded.

Obama, for his part, said he was troubled by the "maneuvers, chicanery and small-mindedness of politics." During the first meeting of the Senate Foreign Relations Committee, he wrote the following note to one of his staffers: "Shoot. Me. Now." But should he have contradicted Hillary Clinton back then? She wouldn't have taken him seriously anyway.

No one would have taken him seriously.

A Sore Loser

More than three years later, Clinton is now standing on a stage in the Murat Centre in Indianapolis, confronting yet another disappointment, another shallow victory, one so shallow that it was almost beneath her standards. She won the state's primary with only a 2-percent lead over Obama, far too little to save her candidacy. She needed big, devastating victories, victories she can no longer count on. Today, Hillary Clinton is nothing but a sore loser who steps onto a stage and, like a robot, continues to spit out her rallying cries.

Silence has descended on the Clinton team. Her campaign manager, Terry McAuliffe, seems like a sad clown with a lame joke as he tests the microphone on this evening in Indianapolis: "One, two, three, President Hillary."

Barack and Michelle Obama: One member of the former Clinton court after another is defecting to the Obama camp.
AP

Barack and Michelle Obama: One member of the former Clinton court after another is defecting to the Obama camp.

America wants a change, and Hillary Clinton has suddenly become a symbol of the status quo. She's promised to bring back the good old 1990s, when the Internet economy was booming, Americans were still making a lot of money in the stock market, the government had a balanced budget and America was still popular in the world. In other words, Hillary promises to bring back Bill Clinton's world -- and Bill along with it. But the majority of Democrats, and Americans in general, also associate the Clintons with other things: politics shaped by a brutal friend-or-foe mentality, White House intern Monica Lewinsky and the return of bad taste.

The Clintons have been in Washington since January 1993. They spent eight years of that time in the White House, and many courted their favor. While at America's most famous address, they liked to surround themselves with the country's rich and famous. They gave balls and invited friends, real and not so real, to spend nights in the Lincoln Bedroom.

They condescended to campaign for people whose names they barely knew, but who then became subjects in the Clinton empire and loyal footmen on the road to regaining power.

When Bill celebrated his 60th birthday in August 2006, the Rolling Stones performed for him at New York's Beacon Theatre. Sponsors paid up to half a million dollars a ticket to be part of the event. The Clintons were the pop stars of American politics: Thanks to book contracts and the generous speaking fees that the former president, resurrected from the ruins of his second term, commands worldwide, they became millionaires in their own right. Under these circumstances, it's no surprise that they believed the circle would close upon their return to the White House -- their White House.

After the first defeats against Obama, the Clintons tried to save their empire. Bill's job consisted almost exclusively in keeping their powerful friends in the Democratic Party happy. He talked to them on the phone and sometimes even paid them a visit. He flew to Santa Fe to see Bill Richardson and watch football -- the Super Bowl -- with him in his home. But all of these efforts were in vain. People like Richardson are now seen as traitors from inside the Clinton camp.

Paradoxically, the Clinton's new friends include some of their former enemies: members of the conservative media. In the 1990s, during the Lewinsky affair, they launched an all-out attack on the Clintons, breaking every taboo, calling Bill a sex offender and Hillary a witch. But just at the moment when Hillary Clinton's defeat seems inevitable, they are suddenly discovering the couple's positive features.

William Kristol, one of America's leading neoconservatives, writes in an opinion piece in the New York Times: "We also see the liberal media failing to give Hillary Clinton the respect she deserves. So, since we conservatives believe in giving credit where credit is due, it falls to us to praise Hillary. The fact is Hillary Clinton has turned out to be an impressive candidate. What a strange shift in a strange election campaign."

When Clinton went on Bill O'Reilly's show on Fox News, she promptly crossed her legs and launched into an attack on Obama. She said that comments made by his pastor, Jeremiah Wright, are offensive to voters. O'Reilly, a declared cynic among conservative right-wing talk show hosts, nodded empathetically and played a tape in which Obama's pastor defended his hate-filled sermons.

There are some indications that Hillary Clinton plans to continue fighting for a while longer. The fate of the primary votes cast in Florida and Michigan are still is still up in the air. The Democratic leadership made it clear from the start that primary results in both states would not be counted, because the state party organizations had violated party rules. Obama was not even on the ballot in Michigan.

If Michigan and Florida votes are counted, that could put 366 delegates up for grabs at the convention in August. But the Clintons' request to have the Florida and Michigan results validated has already been rebuffed once. They will likely launch their second appeal on May 31, when Democratic Party leaders come together for a meeting.

Hillary's battle is bound to continue for at least a little while longer.

Fairy fool sparks huge response


Firestone Fairy
Thousands of people looked at pictures of the Firestone Fairy
Photographs of a mummified fairy supposedly found in Derbyshire have been revealed as an April Fool's prank.
http://news.bbc.co.uk/2/hi/uk_news/england/derbyshire/6514283.stm

Former Derbyshire resident Dan Baines, 31, who designs illusions for magicians, made the fairy as a prank.

The fairy was reportedly found by a dog walker at Firestone Hill near Duffield and pictures of it posted on a website.

The site got 20,000 hits in one day from fairy believers. "Although I've said it's a hoax, people still believe that it's real," said Mr Baines.

One person told me to return the remains to the grave site as soon as possible or face the consequences
Dan Baines

"They believe this is just a cover-up so let the illusion continue."

He added that it had taken him four hours a day to answer all of his emails.

"I've had all sorts of comments including people who say they've seen exactly the same things and one person who told me to return the remains to the grave site as soon as possible or face the consequences," he said.

The fairy is about eight inches long with details such as a navel, ears and hair added for authenticity.

Mr Baines added that he had now become addicted to April Fool's jokes and told people to "watch this space" for future pranks.

The photographs have now been taken down from the website.





Do fairies live at the bottom of your garden?


Maybe not anymore but a recent discovery would suggest that they probably did. What appear to be the mummified remains of a fairy have been discovered in the Derbyshire countryside.

The 8 inch remains complete with wings, skin, teeth and flowing red hair have been examined by archaeologists and forensic experts who can confirm that the body is genuine. X-rays of the fairy reveal an anatomically identical skeleton to that of a child. The bones, however, are hollow like those of a bird making them particularly light. The puzzling presence of a navel even suggests that the beings reproduce the same as humans despite the absence of reproductive organs.




The remains were found by a local man, who wishes to remain anonymous, while walking his dog along an old Roman road between the Derbyshire villages of Duffield and Belper. The area has long been shrouded in mystery with tales of ghostly highwaymen and strange "dancing" lights on warm summer evenings.

"I was walking along the lane at a point which passes an old Iron Age barrow (burial mound) when my dog began to bark and act rather strangely. He was barking in the direction of the barrow and would not go anywhere near it which was strange as we walk past it almost every day. I was curious and approached the mound to see what could be disturbing him and it's then that I noticed something odd."






I saw, in the side of the barrow, a fissure as if a section of ground had subsided or been opened up. The crack emasured about 2ft long and 1ft wide and looked to have been formed recently as I had never seen it before. I knelt down and looked inside the dark hole. The hill seemed to be hollow like a cave as I could feel a cool draught against my skin. I used the smal LED torch on my car keys to see if I could see anything in the darkness. It was at this point I saw something that startled me. 2 or 3 feet in front of me I could see a human like form only this was much smaller. My initial instinct was to call the police as I thought it may be the body of a small child but as I looked closer I could see that this was not the case. It was too small and, more importantly, it had what appeared to be wings! Not wanting to touch it I used to stick to carefully drag it out and picked it up in one of the dog's poo bags (empty, of course)."

He immediately called his wife stating he had found something "unbelievable" and asked her to bring a camera and a box immediately.

More than one body....

His wife said: "When I first arrived I could hear the dog barking from some distance. I had no idea what he had found. When I approached the barrow could see him crouched down looking at something on the floor. 'What have you found?' I shouted. 'See for yourself,' he said. I looked down and saw a tiny but perfect mummified human body with hair, dark brown skin and, more disturbingly, wings. 'I know what it looks like,' he said, 'but how can it be? And there's not just one. I've had another look inside that hole in the ground and there are many more!' "



The body was taken home in a biscuit tin and kept in a garage overnight. The following day the local police were informed and the remains were taken away for analysis.

How could such creatures exist without detection for so many years? Cryptozoologists who examined the remains suspect they have evolved to suit their surroundings so well they would be virtually invisible to the naked eye. Their wings and skin pigment would camouflage them extremely well and they would most probably live in the treetops and rarely venture down to ground level. In winter they would probably retreat underground into cave networks.



Whether they still exist is another question but the remains found in Derbyshire have laid thousands of years of folklore to rest.





http://www.lebanoncircle.co.uk/Images/text4.gif

The benefit of having a calm mind

Many people go for medication when they are undergo stress or go for drugs when they are done. They backstab each other at work and doing illegal stuff to get rich. If you have been reading my blog, i always like to introduce good and effective methods and ways to improve life. Amulets are 1 of them. Today, i am going to introduce another method which will bring much benefit to you, as the same, great genuine and powerful amulets bring to mankind. I always like to show REAL example on how the methods i am suggesting to people are genuine effective. Now, without fail again, i will show real story on how this method, which i am introducing today, on how much this method benefit this person.
Enjoy....

The powerful and effective which will benefit us in our life is meditation.
what!!! People will ask, are you sure meditation will help us in life????
Well, maybe you would like to read up the real life story below:

Tiger Woods on being a dad and Buddhism


Los Angeles, USA -- Golf is famed as a frustrating sport but world number one Tiger Woods has found striking the right balance between family and work to be every bit as challenging.


"It is frustrating," Woods told Reuters in an interview.



"This morning Sam was crying when I left. That is only going to get harder, especially when they start talking, when they get in school," he said, adding that golfers find it particularly tough to carry out their roles as fathers.

"A lot of guys, early on in their child's development, try to take them on the road with them so they can be a part of that development - but once they are in school it is a whole different story then," he said.

While winning seven tournaments in succession through a six-month unbeaten streak, Woods has also been changing his daily routine to allow him the maximum possible time with his daughter Sam and Swedish wife Elin.

"I try and get my workouts in before Sam or Elin gets up, I go to the gym really early in the morning and get my lifting in and get my cardio done and come back and have breakfast with them.

"Then maybe a little walk and then right when Sam takes a nap I can go out and practice. I don't want to miss anything, she changes every day," he says.

Woods relishes talking about his daughter but confesses he has been surprised by fatherhood.

"I never thought that I would feel this way. You hear parents say it all the time, but you really don't know until you actually go through it," he said.

"I can't imagine missing anything. When we go on the road we have Skype so I will talk to her and see her and...I don't know how guys did it in the past, technology certainly helps."

The challenge of organising his life, which also includes commercial commitments to sponsors such as Gillette, hasn't weakened his desire for a larger family.

"I want to be around as much as I can at home and especially since we are going to have more kids it is going to be even more difficult down the road," he says.

Missing from Woods's description of his daily routine is meditation - learnt from his Buddhist mother and one element of a religion that shapes much of his attitude to life.

"I practice meditation - that is something that I do, that my mum taught me over the years. We also have a thing we do every year, where we go to temple together," he said.

"In the Buddhist religion you have to work for it yourself, internally, in order to achieve anything in life and set up the next life. It is all about what you do and you get out of it what you put into it.

"So you are going to have to work your butt off in every aspect of your life.

"That is one of the things that people see in what I do on the golf course but that is just one small facet of my life - I am always continuing to work," said Woods who credits his late father Earl and Thai mother Kultida for his winning combination of aggression and control.

"If you look at my parents - my Dad was a former special forces, he was a pretty tough guy, very focused but I have to say the more competitive one was my mum," he added.

"You start talking to her and you will see where I get my fire and passion from - it is from my mum - I get my calmness from my Dad," he said.

There are no signs that his mother is about to let that passion cool - Woods said she remains animated when watching him play.

"She still lives and dies over every shot. I just say 'Mum, relax, I know what I am doing.' She says to me - 'you'll know what I am talking about when Sam gets older'"

Phải tập mới có

Thói quen tự học: phải tập mới có

Hàng năm cứ đến cuối tháng tư, các trường THPT vào “chiến dịch” truy bài học sinh lớp 12. Có trường truy buổi sáng, có trường buổi chiều, có trường đến 9h30 tối mới “thả” học sinh về. Tuy nhiên, chỉ những người ngoài ngành giáo dục mới đề nghị “hãy để học sinh tự học”. Người trong ngành đều quá hiểu, học sinh chúng ta không có thói quen tự học!

Từ lớp 1, sau một ngày học ở trường, các em được “chở” thẳng đến nhà cô giáo để “học thêm”. Ba mẹ không muốn con thua sút bạn bè trong trường hay con người hàng xóm… nên tranh thủ để cô ôn bài tập giúp và “gà” bài trước. Cũng có những cô giáo “gài độ” học sinh đến nhà mình học để tăng hầu bao. Bố mẹ sợ con bị đì, cũng có những cô giáo thẳng thừng “không thèm” ngó đến những học sinh không đến nhà mình học thêm.

Lên cấp 2, học sinh học thầy cô trực tiếp dạy những môn chính như văn, toán, lý, hoá, anh… để được ôn tập giùm, để có đề trước. Giáo viên dạy trong lớp không muốn bị đánh giá yếu kém chuyên môn do bệnh thành tích, trước mỗi kỳ thi là soạn ngay “đề cương” dựa theo nội dung họp chuyên môn “ở trên” để “ôn tập” cho học sinh.

Các em cứ bấy nhiêu câu đó học chắc chắn trên trung bình. Thường những buổi ôn tập chỉ cách ngày thi có một hai buổi để học sinh còn nhớ làm bài. Ôn trước một tuần chắc chắn các em sẽ “quên sạch”. Cứ như vậy, học sinh đã vô tình được tập một thói quen “ỷ lại” và “thụ động” trong việc học.

Vào lớp khi tôi bảo: “Mở trang bài tập làm passive voice” (thí dụ thế). Tức thì có tiếng hỏi ngay “Trang mấy cô ?” Các em không hề biết tự tìm trang sách bài học hay bài tập để theo dõi bài giảng hay làm bài tập, đừng nói chi tự học ở nhà. Nếu vừa giảng xong, cho bài tập, chắc chắn sẽ nhận được lời yêu cầu: “Cô làm mẫu trước đi cô…” Có trực tiếp giảng dạy mới thấy học sinh đa số làm “theo mẫu” học theo “đề cương”, không một chút tự chủ, tự giác trong học tập.

Muốn các em tự ôn tập cho mỗi kỳ tốt nghiệp, không phải “ở trên” chỉ “cấm” các trường truy bài là được. Mà là một sự đồng bộ giữa ba mẹ, nhà trường và ngành giáo dục. Ba mẹ không nên tạo cho con cái thói quen có cô giáo hay gia sư cùng học bài, làm bài, trả bài giùm.

Chương trình hãy giảm tải, vừa sức… để học sinh có thể dễ dàng tự học ở nhà. Thanh tra sở, phòng Giáo dục hãy xuống từng cơ sở điều tra và xử lý ngay những giao viên biến chất o ép học sinh về nhà mình dạy thêm. Thường thanh tra của chúng ta chỉ ngồi “ở trên” chờ có chứng cứ mới “xử lý”. Vì thế trường trường tiêu cực trong thi cử, người người vi phạm đạo đức nhà giáo mà vẫn phây phây đạt hạng A mỗi mùa thi đua…

Có như thế học sinh của chúng ta từ nhỏ mới có thói quen tự học. Khi tự học được các em sẽ có trách nhiệm với việc học của mình. Từ đó tạo một nhân cách sống tốt: tự làm chủ, tổ chức cuộc sống và có trách nhiệm với chính cuộc sống đó.

Nguyễn Ngọc Hà, giáo viên, trường THPT Đa Phước, Bình Chánh, TP.HCM

Giáo dục lòng yêu nước

Thỉnh thoảng xuống phòng thiết bị gặp các thầy cô dạy sử và địa khệ nệ mang những tấm bản đồ to lớn lên lớp, tôi không khỏi ngậm ngùi khi nhớ đến tỷ lệ dưới trung bình môn sử địa trong các kỳ thi hàng năm. Hỏi đột xuất một học sinh về một nhân vật lịch sử nổi tiếng, chắc chắn em sẽ ú ớ

Giáo dục Việt Nam hiện nay hình như chỉ chăm chút những môn “thời thượng” như toán, Anh… Học sinh mẫu giáo muốn vào lớp 1 trường điểm phải thi môn tiếng Anh và được học tăng cường tiếng Anh khi tiếng Việt chưa rành. Và chúng ta có một thế hệ dễ bị Hàn hoá, Đài hoá… nói ngoại ngữ lưu loát nhưng phát âm sai tiếng Việt, kể cả các cô diễn viên, người mẫu lên ti vi. Ý thức và niềm tự hào dân tộc thật mù mờ. Vì sao? Vì những môn khoa học xã hội trong đó có môn sử đang bị xem nhẹ, từ biên soạn chương trình đến phương pháp giảng dạy. Chính môn học này trực tiếp giáo dục lòng yêu nước và ý thức dân tộc của người dân.

Ngày xưa sử địa là một môn học với hai tiếng đồng hồ/tuần (120 phút) và là một trong những môn học thú vị của chúng tôi. Trường công thời đó có bản đồ hay không tôi không biết chứ trường tư chúng tôi các thầy dạy “chay”. Vậy mà giờ học thật lý thú. Môn địa, thầy cô chỉ lưu ý chúng tôi những đặc điểm thú vị của quốc gia đó như Pháp, thủ đô Paris với tháp Eiffel một thời hùng vĩ và được mệnh danh là kinh đô ánh sáng, Phần Lan là quê hương ông già Noël, Đan Mạch với những pho truyện thần tiên của Andersen, con nít ai không từng mê, Thuỵ Điển với giải Nobel hằng năm, Ý có Edmond de Amicis với Tâm hồn cao thượng và tháp Nghiêng cùng thủ đô Công giáo Vatican… Thầy cô vẽ bản đồ trên bảng thật nhanh và tài tình. Vừa vẽ vừa giảng, vừa chỉ cho chúng tôi những thị trấn biên giới giữa các nước thật rõ ràng.

Môn sử, các thầy cô cũng vẽ sơ đồ những trận đánh lịch sử của vua Quang Trung… bằng phấn trên bảng. Vòng vây của kẻ thù thường màu xanh đậm, phe ta phấn đỏ. Những mũi tên màu xanh tiến công và những mũi tên màu đỏ phản công, đánh bật quân thù ra khỏi kinh thành. Rừng Chí Linh đã bị quân xâm lược bao vây. Rồi Lê Lai cùng một số tuỳ tùng đã liều mình cứu chúa như thế nào… Thầy giảng thật hùng hồn. Thuở đó chúng tôi không được học về Bác Hồ, không vì thế mà chiến thắng Điện Biên Phủ mất phần sinh động. Thầy dùng từ Nhân dân. Đến nay tôi còn nhớ… “nhân dân Việt Nam xẻ núi, lấp sông… tổng tấn công vào lòng chảo Điện Biên… quân Pháp với súng thần công, nhân dân ta tầm vông vạt nhọn, có súng dùng súng, có lựu đạn dùng lựu đạn… nhưng tất cả chiến đấu bằng ý chí bất khuất… đã đánh quân Pháp tơi tả phải cuốn cờ về nước, thất bại nhục nhã tại trận Điện Biên lịch sử”.

Thực tình tôi không biết ai là người lãnh đạo trận chiến Điện Biên mà mạnh mẽ đến thế. Chúng tôi chỉ biết đó là nhân dân cũng đủ tự hào. Thầy dạy chúng tôi phân biệt việc cụ Phan Chu Trinh theo Tây học và cụ Phan Bội Châu với phong trào Đông du hoàn toàn khác với một Lê Chiêu Thống cõng rắn cắn gà nhà. Tuy nhiên, thầy kết luận chúng ta phải độc lập kinh tế và quân sự, phải tự cứu lấy mình chứ đừng nhờ bất cứ ai.

Chúng tôi ngồi nghe, cùng vẽ bản đồ, cùng thầy cô đi vòng quanh thế giới, cùng trở về với đất nước hào hùng bốn ngàn năm lịch sử. Gần hết giờ, thầy đọc bài tóm gọn chỉ hơn nửa trang giấy. Chúng tôi ở lớp nghe đã thấm, về nhà đọc sơ đã thuộc nằm lòng. Chúng tôi học sử địa đơn giản thế đấy nhưng hiệu quả của nó thật không đơn giản chút nào.

Chúng tôi ngồi nghe, cùng vẽ bản đồ, cùng thầy cô đi vòng quanh thế giới, cùng trở về với đất nước hào hùng bốn ngàn năm lịch sử. Gần hết giờ, thầy đọc bài tóm gọn chỉ hơn nửa trang giấy. Chúng tôi ở lớp nghe đã thấm, về nhà đọc sơ đã thuộc nằm lòng. Chúng tôi học sử địa đơn giản thế đấy nhưng hiệu quả của nó thật không đơn giản chút nào

Bên cạnh những bài sử hùng hồn cách nay gần nửa thế kỷ, tại một trường tiểu học thành phố Sài Gòn này, tôi đã được giáo dục lòng yêu nước bằng những bản hùng ca mà đến nay tôi vẫn còn nhớ. Đầu tiên là quốc ca. Đất nước bị chia cắt, quốc ca và quốc kỳ cũng khác nhau. Thế nhưng quốc ca của chúng tôi cũng là một ca khúc hùng tráng thời chống Pháp của Lưu Hữu Phước: “Này công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng. Đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống…” Giờ học nhạc, ngoài nhạc lý, chúng tôi được dạy những bản nhạc nói lên sự tự hào và lòng biết ơn gia đình, xã hội: “Học sinh là người tổ quốc mong cho mai sau. Học sinh xây đời niên thiếu trên bao công lao…” Hát những lời nhạc như thế lòng tôi bừng lên một sự tự hào vì được mặc áo học trò và biết ơn sâu xa công lao cha mẹ thầy cô vun đắp cho chúng tôi nên người.

Tiếp theo là ý thức phụng sự đất nước với bài: “Lời sông núi bừng vang bốn phương trời. Giục chúng ta đường phụng sự quyết tiến. Triệu Trưng xưa đẹp gương sáng muôn đời. Dòng máu thiêng còn đượm nồng vang trái tim. Gánh sơn hà tài trai luôn chiến đấu…” hay bài Thanh niên ca: “Thanh niên, thanh niên ta mau kề vai. Tương lai, tương lai đang mong chờ ta. Vai ta gánh sơn hà, tay ta giữ quê nhà…” Học bơi, trước khi xuống hồ, chúng tôi phải thuộc bài Khoẻ vì nước: “Khoẻ vì nước kiến thiết quốc gia, đoàn thanh niên mau góp tài ba…” Tới điệp khúc, chúng tôi được tập ca thật hùng hồn: “… Thanh niên ơi, hồn thiêng núi sông đợi chờ, nơi tay ta toàn dân ngóng trông từng giờ. Mang máu anh hùng ta đừng làm nhơ máu anh hùng…” Tôi còn nhớ mỗi lần hát đến đoạn này, lòng chúng tôi dâng lên một niềm tự hào như thế nào. Gần tan học, chúng tôi hát ôn lại địa lý Việt Nam qua bài hát: “Tôi yêu mến cõi bờ Việt Nam. Một non sông từ nam chí bắc. Bốn ngàn năm dẫy đầy liệt oanh, sử sách còn ghi. Tây giáp bắc Ai Lao cùng biên thuỳ Cao Miên. Bắc giáp đất người Tàu tức là nước Trung Hoa…”

Có lẽ nhờ những bản hùng ca hun đúc, thế hệ chúng tôi đã từng chận xe Mỹ đốt, từng tổ chức đêm không ngủ để chống Mỹ, từng xuống đường chống chiến tranh và từng hát cho đồng bào tôi nghe…

Sau năm 1975, tôi là một trong số lớn học sinh miền Nam bị đối xử không công bằng trong công tác tuyển sinh và phân công sau khi tốt nghiệp đại học. Rồi đất nước đổi mới. Thủ tướng Phạm Văn Đồng từng tuyên bố: “Không ai chọn cửa mà sinh ra cả”. Chúng tôi được trả về đúng vị trí của mình. Có việc làm và được trọng dụng.

Một sáng thứ hai, cùng đoàn khách người Mỹ đi ngang một trường trung học đang làm lễ chào cờ. Tôi nghe tiếng dõng dạc: “Toàn thể học sinh bỏ nón, chỉnh lại y phục, nghiêm trang làm lễ chào cờ”. Tôi chợt nhớ những buổi lễ chào cờ ngày xưa. Cho dù khác quốc ca, khác quốc kỳ nhưng cũng là đất nước của tôi, là nơi mẹ tôi sinh ra – như Edmond de Amicis từng nói – là nơi tôi có bao kỷ niệm đẹp cùng bạn bè, thầy cô, gia đình. Lời thầy dạy công dân ngày xưa như bên tai: “Hãy hãnh diện mỗi khi chào cờ vì đó là lúc chúng ta còn là công dân một nước độc lập”. Chính sự độc lập đó mà bao người Việt đã ngã xuống, những đồng hương của đoàn khách này đã không trở về. Tự trong trái tim tôi dâng lên một niềm kiêu hãnh. Tôi ngẩng cao đầu, đưa tay mở nón, đứng nghiêm. Thấy vậy, đoàn khách cũng đứng nghiêm. Quốc ca trong sân trường vang lên hào hùng. Đó là giờ phút thiêng liêng đầu tiên trong tôi từ ngày 30.4.1975, tôi cảm nhận lại mình là công dân Việt Nam của một nước Việt Nam thống nhất.

Những người ngoài sân trường nhìn tôi ngạc nhiên. Họ có biết đâu tôi đã được giáo dục lòng yêu nước ngay từ khi còn rất nhỏ.

Một đêm lạc chốn ăn chơi

“Vũ trường Bến Thành, vé vào sàn nhỏ năm chục ngàn. Mày đừng đi vào tối thứ hai vì ngày đó toàn gay không à. Tìm tụi nhóc tì, chíp hôi hả? Vào bar N, TL ở khu cư xá Bắc Hải, ở đó nhiều em rất xinh. Muốn gái bu thì cứ rượu mà “phang”, còn uống bia thì chỉ được coi nhảy thôi” - Thìn, một tay chơi sành sỏi ở quận Bình Thạnh, TPHCM cười sằng sặc rỉ tai anh bạn tôi.

Đồ nhắm, rượu bia... thi nhau đội giá

Trời chập choạng tối, những ánh đèn sáng trưng, vàng vọt trên các tuyến đường lần lượt bật lên. Khoác vội chiếc áo mưa cũ kỹ, nhàu nát, chúng tôi phóng xe từ Thủ Đức xuống Sài Gòn trong cái lạnh tê tái của cơn mưa tầm tã đầu mùa. Những vũng nước sình đọng loang lổ trên tuyến xa lộ Hà Nội, thi thoảng bắn tung tóe vào mặt chúng tôi khi chiếc xe tải ầm ào lao qua.

Nhạc bên trong bar dù đã được cách âm vẫn ầm ầm dội ngược trở ra bằng lượng âm thanh “nén”. Chúng tôi tấp vào một bar nhỏ gần công viên Lê Thị Riêng. Đảo mắt lướt sơ qua dàn “xế” cáu cạnh hơn bốn mươi chiếc dựng ngay ngắn ngoài bãi, chúng tôi thầm nghĩ chắc lũ nhóc đã đến khá đông.

Một thanh niên trạc ba mươi tuổi, dáng chắc, đậm, cặp mắt lươn ti hí, tóc kiểu đầu đinh, vuốt keo dựng lởm chởm như chông, quần áo bóng loáng, thắt cà vạt lịch sự đón chúng tôi từ đầu ngõ. Cánh cửa kính nặng nề xịch mở, tiếng nhạc siêu bass, cực mạnh khiến chúng tôi muốn dội ngược trở ra. Cảm giác tức ngực, khó thở ùa đến bóp nghẹt tim làm cả người tôi như muốn nổ tung. Các cô vũ nữ trang điểm lòe loẹt, thân hình trẻ trung, nóng bỏng đứng lúc nhúc quanh sàn uốn éo giật, lắc điên cuồng. Cô nào cũng khoác bộ cánh đen bó sát cực ngắn phô thân thể lồ lộ dưới ánh đèn nhập nhằng, xanh đỏ.

Hai bên lối ra vào, những gương mặt bảo kê ngầu ngầu, lạnh lùng khoanh tay đứng bất động như bức tượng đá, chỉ có ánh mắt là có hồn nhìn trừng trừng, săm soi từng người bước vào như cân nhắc xem chúng tôi có phải là “cớm” hay không. Tôi hơi run khi nghe anh bạn đi cùng xầm xì: “Tụi mặc-rô này toàn dân đâm thuê chém mướn có số má không à, chụp hình cẩn thận đó”.

Anh thanh niên chỉ cái bàn đối diện sàn nhảy, chúng tôi chưa kịp ngồi lên chiếc ghế xoay cao lêu nghêu thì nữ nhân viên đã chìa ra cái list toàn rượu. Cô chiếu chiếc đèn pin nhỏ xíu vào đó, miệng liên tục hối thúc “anh chị uống loại nào?”. Tôi hoa cả mắt khi liếc sơ vào bảng giá cao ngất ngưởng của những chai rượu ngoại loại Hennessy X.O, Johnnie Walker, Remy Martin... rẻ nhất cũng trên một triệu rưỡi đồng.

Giá mồi nhấm, nước uống ở đây đội lên từ 100% đến 200%, nhưng theo Thìn thì vẫn chưa “choáng” bằng Volcanno. Thìn bảo: “Vô đó mạt luôn, đĩa trái cây năm “xị”, chai Chivas mười hai năm giá 1,7 “chai”, bo người phục vụ một “xị”, thêm bốn chai Coca để pha rượu nữa đi đứt hai “xị”, sơ sơ cũng mất hết 2,5 “chai” cho một đêm ăn chơi rồi”.

Đêm của những kẻ thích đốt tiền

Lần đầu tiên đến bar đêm, chúng tôi ngơ ngác, lớ ngớ như hai kẻ quê mùa. Trong túi hai đứa gộp lại chỉ có vài trăm ngàn. Anh bạn tôi nhanh nhảu hỏi: “Ở đây còn nước uống nào khác không?”. Cố tình gài chúng tôi uống rượu nhưng không thành, gã phục vụ có gương mặt nham nhở đứng kế bên cô gái gãi đầu, miễn cưỡng lôi trong túi ra cái list khác.

Chúng tôi gọi ly rum chanh, lon nước yến, gã bảo: “Gọi thêm dĩa trái cây, khô bò nghe”. Chúng tôi lắc đầu. Có lẽ thấy chúng tôi “bèo bọt” quá, gã nhìn chúng tôi khinh khỉnh rồi lủi nhanh.

Nhìn quanh, ngoài đám nhân viên nam nữ đen kín sàn gật gù theo tiếng nhạc, chỉ có chúng tôi là đến sớm nhất. Ngồi chưa đầy nửa tiếng mà lồng ngực tôi như muốn vỡ toang bởi nhiều thứ âm thanh tạp nham cứ cuộn xoáy vào tim, óc. Tiếng nhạc giật cục, âm thanh chát chúa khiến đám nhân viên chốc lát lại kích động, phát rồ, nhảy chồm chồm như lên đồng...

Gần 9 giờ, năm đứa nhóc tì độ chừng mười bốn, mười lăm tuổi lục tục đi vào, miệng phì phèo điếu thuốc. Chúng gọi hơn chục lon Heineken và dĩa khô bò ngồi nhấm nháp, rít thuốc. Thằng nhóc ngồi kế bên tôi ra vẻ ăn chơi sành sỏi nốc liên tiếp mấy ly bia, “sừng sừng”, nó ngả người ra ghế đá lông nheo với cô vũ nữ nhỏ nhắn, có đôi mắt biết cười. Cô gái ngả ngớn quàng vai nó cụng ly zô “100%” rồi cả hai dắt nhau ra sàn uốn éo. Nhảy mệt, thằng nhóc đăm chiêu ngồi nhai ngấu nghiến miếng khô bò.

Tôi quay sang hỏi: “Học sinh à?”. Nó quắc mắt nhìn tôi lạ lẫm rồi đáp gọn lỏn: “Ừ”. “Còn bé mà nhảy nhót sành thế? Vào đây không sợ hư hỏng à?”. “Không đến đây thì đi đâu? Chẳng lẽ tiêu khiển với ma túy, rượu chè, cờ bạc, cướp của, bạo hành người khác hay chơi sex để mang bệnh và sinh con? Mấy người đừng có lên giọng đạo đức giả”. Nó nói như hét vào mặt tôi kiểu xấc láo, tiếng nó át cả tiếng nhạc đang dội ầm ào.

Vài phút sau, dân gay, ô môi, gái gọi những cặp “tình nhân trẻ con” và đám dân chơi sành điệu kéo đến đông nghẹt. Hai người đàn bà tóc quăn như sợi mì, dáng vẻ quý phái gọi chai Hennessy, lập tức đám nhân viên nam nữ xum xoe, bu kín như ruồi gặp mật. Ở góc cuối phòng, một gái gọi ngồi buồn hiu với chai bia còn dang dở, tay cầm di động bấm hết số này đến số khác tìm mối. Những cặp “tình nhân trẻ con” thì mơn trớn nhau lộ liễu.

Ba cô học trò mặt mũi non choẹt, vô cảm, mắt đờ đẫn khói thuốc ngồi gần quầy rượu chuyền tay nhau ly bia lắc lư theo tiếng nhạc. Cô đeo kính cận, mặc áo xanh lá chuối liên tục rít thuốc, nhún nhảy hò hét như điên, cụng ly với đám trai choai choai ban nãy. Rồi như “nóng” lên, cô uốn éo chồm tới hôn chùn chụt vào má thằng nhóc mặc quần cụt trước sự la ó của đám nhóc còn lại...

Chúng tôi ra về khi tiếng nhạc vẫn còn dập chát chúa, tiếng hú hí cuồng nhiệt của đám người quá khích vẫn gào thét không mệt mỏi. Ngoài đường mưa lất phất rơi, thi thoảng vài chiếc xe đắt tiền của các cô cậu đi chơi về khuya chạy vù qua. Lặng lẽ bên hè phố có anh thanh niên đang lầm lũi mày mò, sục sạo, nhặt nhạnh trong đống phế thải những thứ người ta vứt, nhét vào cái bao tời con. Có đứa trẻ không nhà đang co ro bên mái hiên vì lạnh.

Vậy mà trong quán bar nhiều em đang tuổi ăn tuổi học lại đốt tiền vào những thú vui xa xỉ. Các em đâu biết đằng sau những âm thanh cuồng loạn, những ánh đèn ma quái, những điếu thuốc, ly rượu ly bia kia sẽ là sự trượt dài khó cưỡng lại bởi các em không đủ bản lĩnh để thoát khỏi sự cám dỗ của tiền, thuốc lắc, ma túy.



Khi quý ông bị... "teo khu trung tâm"

Những người đàn ông không may sở hữu "cậu nhỏ" có kích thước không bình thường, hay mơ đến một giấc mơ kỳ diệu là làm cho "chàng tí hon" trở thành "lực sĩ".



Nhiều người đàn ông đã phải rơi lệ vì bệnh tình của mình
Nhiều người đàn ông đã phải rơi lệ vì bệnh tình của mình

Thậm chí, nhiều người đã sử dụng đến khổ nhục kế như đeo tạ, dùng bơm hút... với mong muốn “cậu nhỏ” lớn thêm một chút. Họ khổ sở với suy nghĩ mình không đáng mặt làm đàn ông. Thời thanh niên họ không dám nghĩ đến tình yêu, lúc đã ngoài băm cũng chẳng dám mơ có một mái ấm gia đình...

Bắt “cậu nhỏ” tập tạ: Rất nguy hiểm

Trong bài viết này chúng tôi không đề cập đến những người sở hữu “cậu nhỏ” có kích thước khiêm tốn và cho rằng nó liên quan đến nam tính, tầm vóc cơ thể và khả năng sinh sản cũng như sự hưởng thụ cảm xúc tình yêu cho mình và cho bạn tình.

Những trường hợp này có thể hoàn toàn yên tâm vì theo các chuyên gia lĩnh vực nam học thì một “cậu nhỏ” có vẻ nhỏ nhưng khi “đến độ” vẫn có kích thước mong muốn. Thậm chí, còn hơn cả một “cậu nhỏ” bình thường vốn đã “hoành tráng”.

Những trường hợp được nói đến ở đây phải chịu nhiều thua thiệt. Nếu chỉ có sự lộ diện của “vùng trung tâm” sẽ không ai có thể đoán được họ là nam hay nữ, người lớn hay trẻ nhỏ. Sự nhận diện giới tính ấy chỉ thật sự chính xác khi chúng ta được quan sát tổng thể hình thể hình dáng bên ngoài.

Chúng tôi đến Khoa Nam học Bệnh viện Việt Đức vào ngày cuối tuần nhưng những người chờ khám vẫn đông nghịt.

Hoàn toàn khác với những đối tượng khám bệnh khác. Những người đến khám ở đây, người ngoài cuộc bắt chuyện thì cạy miệng cả ngày chẳng lấy được nửa câu của họ nói về bệnh trạng của mình.

Nếu có người chủ động bắt chuyện, ánh mắt họ bắt đầu dò xét và chỉ trả lời cộc lốc như muốn phá vỡ ngay cuộc thoại. Thậm chí, ngay cả những phụ nữ đi cùng cũng ngồi im lặng không nói nửa lời. Quang cảnh ngồi đợi ngoài phòng khám khá căng thẳng. Nước mắt đàn ông thường rất hiếm gặp nhưng nếu ngồi ở đây bạn dễ dàng nhìn thấy những người đàn ông phải rơi lệ.

Anh Đặng Quanh M, Tổ 10, phường Bàn Thạch, quận Long Biên, Hà Nội kết hôn đã 2 năm vẫn chưa có con. Đi ra từ phòng khám, anh cúi gằm mặt để giấu hai giọt lệ đang lăn ra từ hai khoé mắt khi nhận được tờ kết quả.

Chị vợ ngồi đợi trở nên hoảng hốt: “Làm sao thế anh?”. Tờ kết quả cho biết, anh bị “liệt” vì bắt “hắn” “đeo tạ” để “hắn” nở nang, cải thiện tình thế.

Vì muốn làm vợ hài lòng, anh thường xuyên tra khảo “thằng nhỏ” bằng cách bắt “hắn” đeo tạ hoặc tự tay kéo dài ra với hy vọng “nó” thương tình dài thêm vài phân nữa. Nhưng không ngờ tình thế không được cải thiện mà còn trở nên tồi tệ hơn, “hắn” ngủ im hẳn.

Có nối dài được “cậu nhỏ”?

Tuy nhiên, về tình trạng này, GS. TS Trần Quán Anh, Giám đốc Trung tâm Nam học, Bệnh viện Việt Đức cho biết, “cậu nhỏ” ngắn, nhỏ bẩm sinh có thể không ảnh hưởng đến khả năng sinh con của người đàn ông, nhưng lại gây khó khăn trong sinh hoạt tình dục, rất dễ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.

Với những cặp đôi này sau khi kết hôn từ 1-2 năm không có con thường người đàn ông tự nhận là mình có lỗi nhưng đôi khi không phải. Dị tật này đã có thể khắc phục bằng kỹ thuật nối dài “cậu nhỏ” tại Trung tâm Nam học - BV Việt Đức.

TS. Quán Anh cũng khuyên rằng, nếu “cậu nhỏ” có vấn đề về kích thước, hình dáng, người bệnh chỉ nên đến các cơ sở chuyên khoa Nam uy tín như Trung tâm Nam học (Bệnh viện Việt Đức), Phòng khám Nam khoa - Bệnh viện Bình Dân, Phòng khám Nam học - Bệnh viện Quân đội 103, Bệnh viện Phụ sản Hà Nội, Bộ môn Nam học Trường Đại học Y Dược học Cổ truyền... Người bệnh không nên dại đột tự cải thiện tình thế hoặc đi làm chui tại các cơ sở không chuyên để tránh những biến chứng đáng tiếc có thể xảy ra.

Hết cỡ cũng chỉ được... 3-4cm

Những người có “cậu nhỏ” tí hon thường đi “vái tứ phương” với mong muốn tìm ra phép màu giúp “tí hon” hành “lực sĩ”. Nhưng công cuộc tìm kiếm này thường quá muộn vì “thằng nhỏ” đã giận dỗi và kiệt sức vì phải chờ đợi quá lâu.

Cũng tại Trung tâm Nam học, Bệnh viện Việt Đức, một cậu thanh niên cầm tờ kết quả ra khỏi phòng khám rồi thở dài não nuột trước khi ngồi xuống chiếc ghế chờ. Anh chàng ngồi cạnh nhanh mắt, chỉ liếc qua tờ giấy đã biết anh kia cũng là người cùng cảnh.

Câu chuyện của họ khe khẽ nhưng đủ cho người ngồi cạnh nghe: “Tôi chữa nhiều lắm rồi nhưng vẫn không ổn”. Anh chàng kia bảo: “Cậu còn hơn tôi ấy chứ. Bình thường tôi chỉ 1-2cm, khi “đến độ” chỉ dài 3-4cm” (trong khi độ dài chuẩn “cái đó” của đàn ông Việt Nam khi cương lên, trung bình dài 11,2 cm, chu vi 8,8 cm, lúc “cực tiểu” chiều dài còn 6,6 cm - PV). “Hơn chó gì con tằm. Bác sĩ còn bảo không phát triển nòi giống được”... Sau đó, hai người cùng đứng dậy, đi ra ngõ. Có thể họ cùng nhau tìm đến một địa chỉ khác mà theo họ rất có thể ở đó niềm hy vọng sẽ được hé mở.

Không thể làm chồng, không thể làm cha

Trường hợp của anh Trịnh Văn Q, xã Giao Hương, huyện Giao Thuỷ, Nam Định cũng có bệnh án tương tự. Nhưng anh mạnh bạo hơn với suy nghĩ: “Cứ lấy vợ, dù không làm chồng được, nhưng có thể làm cha cho bố mẹ vui lòng”. Có suy nghĩ mạnh bạo hơn những người cùng cảnh là vì gia đình anh Q khá giả. Anh tin với các thiết bị y học hiện đại như hiện nay anh có thể có con nếu như không thể làm chồng.

Nhưng niềm hy vọng mong manh này đã đánh gục anh. Anh không chỉ không thể làm chồng mà cũng không thể làm cha vì “cậu nhỏ” có “kết cấu” chẳng khác trẻ lên 10. “Cậu nhỏ” quá khiêm tốn do thiếu Testosterone, hai “túi hạt” cũng nhỏ mà “đồi cỏ” thì lưa thưa.

Anh đã được điều trị với Testosterone dạng chích bắp nhưng kết quả vẫn không như mong muốn. Chị Ng (vợ Q) đi cùng thì mắt đỏ hoe. Chị tâm sự: “Anh ấy cứ ân hận là đã kéo tôi chịu chung nỗi bất hạnh nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi đã yêu và lấy được người mình yêu. Tôi không trách anh ấy. Nếu muốn có con chúng tôi có thể xin con nuôi ”.

Theo thông tin từ các bác sĩ chuyên khoa nam học thì với những trường hợp này, nếu gia đình cho chữa trị từ nhỏ (dưới 5 tuổi) thì họ sẽ không phải chịu nỗi bất hạnh lớn này. Vì với nền y học hiện đại như ngày nay, ngay cả những em bé sinh ra chưa có một bộ phận sinh dục ổn định. Nước tiểu cứ rỉ ra, tràn xuống mông mà các y bác sĩ vẫn không chịu bó tay, huống chi là những trường hợp “củ” và “cậu nhỏ” bị vùi hay bị giấu. Những trường hợp này chỉ cần can thiệp ngoại khoa sớm đã có thể đem lại kết quả tốt về các chức năng tiết niệu và sự hoành tráng khi “hành sự”.

Bệnh “teo” khu trung tâm

Mới 23 tuổi nhưng Mã Anh T, sinh viên năm thứ 3, trường ĐH X thấy “của quý” ngày càng nhỏ lại. T chột dạ khi nghĩ đến tai nạn đã xảy với cậu cách đó 2 năm, “túi hạt” bị tổn thương khiến nó dị dạng... Ngay khi ngồi gần bạn gái, T trong tình trạng hưng phấn thì “cậu nhỏ” vẫn nhanh chóng ỉu xìu rồi mềm oặt. T đã tự mình tạo cảm xúc nhưng mất nhiều thời gian “hắn” mới gượng dậy được nhưng “lực” vẫn không đạt yêu cầu. Tệ nhất là “hắn” dễ dàng “xuất quân” và sa sút.

Hà Thanh P, 25 tuổi làm lập trình viên cho một công ty máy tính tại Hà Nội cũng mang bệnh án tương tự nhưng nguyên nhân lại do chính P mang lại.

P thường xuyên tự tạo cảm giác cho mình hằng ngày. Sự quá đà đã khiến P một lần phải nhập viện thì “thằng nhỏ” bị rách nón. Còn lần này thì buồn hơn khi bác sĩ tại Khoa Tiết niệu, Bệnh viện Saint Paul Hà Nội cho biết việc “thủ dâm” khiến cho các tế bào, cơ vòng bị chai hóa, mất dần khả năng đàn hồi. Nếu cậu không điều trị tích cực thì chuyện “hỏng hẳn” ở độ tuổi đang xuân là chuyện có thể xảy ra.

Theo các bác sĩ chuyên khoa thì phát hiện triệu chứng lâm sàng của hiện tượng teo “cậu nhỏ” càng sớm càng tốt mỗi khi cảm thấy “cậu nhỏ” nhỏ lại, quá mềm, bèo nhèo hoặc không nóng lúc “căng”, da tím tái, lạnh, “nón” không có màu hồng và có các nếp nhăn xuất hiện, chủ nhân cần đến phòng khám chuyên khoa ngay. Vì tiến trình teo thường xảy ra khá nhanh chỉ trong vòng 5 năm, bệnh nhân có cảm giác “cậu nhỏ” của mình hình như biến mất mặc dù nó vẫn còn là một vật thể nhỏ nhoi nằm bên dưới nhưng hoàn toàn mất khả năng mà tạo hóa đã ban tặng.

Tự phát hiện bất thường ở "cậu nhỏ"

Theo các bác sĩ chuyên khoa, nam giới cần biết cách phát hiện những bất thường ở “cậu nhỏ”, ở “túi hạt” và đến ngay phòng khám khi có một trong những triệu trứng như sau:

1. Không có sang chấn gì ở “túi hạt” mà bìu to ra hay sờ nắn thấy đau vì rất có thể “hắn” đã bị nhiễm khuẩn nặng như viêm mào tinh hoặc tinh hoàn bị xoắn, máu không đến được.

2. Tiết dịch màu vàng hay hơi xanh ở đầu “cậu nhỏ”: Dấu hiệu mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục hoặc bị nhiễm khuẩn.

3. Có cảm giác nóng, rát hoặc đau khi đi tiểu, dấu hiệu của triệu chứng nhiễm khuẩn bàng quang hoặc niệu đạo.

4. Có vết loét hay có vùng sần sùi ở “cậu nhỏ” có thể bị nhiễm nấm, bị mụn rộp hay các nhiễm khuẩn khác; thậm chí có thể là ung thư.

5. Có vết loét không đau ở trên thân “cậu nhỏ”, cần nghi ngờ bệnh sùi mào gà, giang mai hay một thể ung thư.

6. Đầu “cậu nhỏ” đau hoặc sưng có thể “hắn” bị nhiễm khuẩn.

7. Nếu “tinh binh” có lẫn máu hoặc đau khi “xuất quân” dễ bị nhiễm khuẩn tuyến tiền liệt hay túi tinh.

8. Đau khi “hành sự” có thể do dị ứng, viêm tuyến tiền liệt tuyến.

9. Đau nhẹ khi sờ nắn quanh “túi hạt” có thể là một thể nhẹ của viêm mào tinh.

10. Có hột cứng và không đau trên “túi hạt” cần nghĩ đến ung thư hoặc có thể là một tổn thương lành tính.

11. Bìu sưng to, mềm một bên hoặc cả hai bên thường là giãn thừng tinh hoặc có nước trong bìu, có thể là nang nước mào tinh.

12. Sưng ở vùng trên “túi hạt”, sưng nhiều hơn khi đi lại hay mang vác nặng hay khi ho thường là thoát vị bẹn tức một quai ruột chui qua ống bẹn đi vào bìu.

13. Đau kèm nhu động ruột hay đau phía sau “cậu nhỏ” và bìu do nhiễm khuẩn tuyến tiền liệt.